24/1/10

Khát tình hay bệnh thèm trai

Em tôi khát tình đến mức nó có thể quan hệ với đủ các loại đàn ông. Gặp ai nó cũng tỏ ra gợi tình. Mỗi lần nó nhìn thấy người đàn ông nào mà nó cảm thấy thích, nó tỏ ra bẽn lẽn, đáng yêu, mắt chớp chớp, hút hồn họ. "Tôi không biết mình nên làm thế nào với em gái tôi nữa, cũng chẳng biết phải trách ai gây nên tai họa này". Chị đổ gục xuống vai tôi, nước mắt rơi lã chã...

Tuổi thơ của ba chị em tôi trôi đi yên ấm dưới một mái nhà rộng rãi, khang trang cùng với ba mẹ hiền lành, chăm chỉ làm ăn. Thế rồi, tai họa ập xuống khi cha mẹ tôi mắc bệnh xuất huyết và ra đi cả hai. Năm ấy tôi học lớp 12 còn em gái tôi học lớp 10, em trai tôi học lớp 9. Chúng tôi nhận được sự giúp đỡ của bà con hàng xóm và cô dì chú bác vẫn gom góp tiền lo cho chúng tôi ăn học. Tôi thi đỗ đại học. Em gái tôi lên lớp 11 còn em trai do không thi được vào lớp 10 nên đi học nghề.

Vào năm thứ nhất đại học, tôi cố gắng bươn chải kiếm tiền với đủ mọi công việc từ gấp bì thư, dạy gia sư đến cả việc đi bưng bê trong quán, chỉ mong trang trải được cuộc sống sinh viên và lo cho hai em của tôi. Tôi ước mong mình có đủ sức, thời gian một ngày dài ra mãi để mình có thể vừa hoàn thành công việc vừa có thể học tốt. Cảm phục sự cố gắng và nghị lực bền bỉ của tôi mà đầu năm thứ hai đại học, anh – một thanh niên Hà thanh đã giang tay ra giúp đỡ, che chở, bao bọc tôi trong tình yêu chân thành, không nề hà của anh. Tôi hạnh phúc và sung sướng với tương lai trước mắt. Chỉ cần em gái tôi đỗ đại học, em trai tôi học nghề ra trường là chúng tôi coi như đã trưởng thành. Nhưng sự đời thật trớ trêu thay.

Ngôi nhà của chúng tôi ở gần cánh đồng heo hút và vắng người qua lại. Em trai tôi đi học xa nhà, ở nhà chỉ còn mình em gái. Nó vốn là đứa phát triển sớm nên cơ thể dậy thì hừng hực sức sống. Năm lớp 12, nó học ngày học đêm mà không để ý tới những ánh mắt thèm muốn của lứa trai làng xung quanh. Nó rất tự tin, viết cho tôi lá thư rằng, chắc chắn nó sẽ đỗ đại học để lên Hà Nội vì ở nhà nó cảm thấy rất cô đơn. Hình như nó có chuyện gì giấu tôi.

Nhưng thật không may, năm đó nó không đỗ đại học vì thiếu mất 0.5 điểm. Trời đất như sụp đổ dưới chân nó, bao nhiêu hi vọng thì thất vọng bấy nhiêu. Nó ít nói, ít viết thư và ít lên chơi chỗ tôi hơn.

Mỗi khi có dịp về thăm nhà, tôi tá hỏa vì căn nhà của mình. Mọi thứ bẩn thỉu đến sợ hãi. Em gái tôi như một bóng ma vật vờ. Ngủ mà cửa cứ mở tênh hênh. Tôi hỏi thì nó bảo thường ngày nó vẫn không đóng. Nó còn mang gà lên giường ngủ, mùi hôi nồng. Tôi ngửi thấy mùi tanh, lật chăn lên thì hàng đống băng vệ sinh dùng rồi được vo tròn trong đó. Em gái tôi đã bị bệnh thật rồi.

Tôi cùng dì tôi đưa em đến bệnh viện tâm thần. Khoảng 5 tháng sau, em đã khá hơn. Người yêu tôi xin cho em vào làm trong một xưởng chế biến gỗ. Làm được một thời gian em bỏ về nhà. Tôi lại lật đật trở về căn nhà u ám đó. Mọi người xung quanh nhà nhìn thấy tôi về, gọi giật lại và nói nhỏ rằng, em gái tôi rất hay đưa con trai về nhà ngủ qua đêm. Tôi bàng hoàng. Tôi không tin tại sao em tôi lại trở nên như thế.

Em tôi khát tình đến mức nó có thể quan hệ với đủ các loại đàn ông. Gặp ai nó cũng tỏ ra gợi tình. Khổ nỗi, nó to cao, lại hừng hực như thế, chẳng ai có thể từ chối nó. Mỗi lần nó nhìn thấy người đàn ông nào mà nó cảm thấy thích, nó tỏ ra bẽn lẽn, đáng yêu, mắt chớp chớp, hút hồn họ. Và tôi trốn chạy khỏi em gái tôi. Tôi sợ mọi người biết mình có một đứa em gái hư hỏng như thế. Tôi dọn ra khỏi kí túc xá, về nhà người yêu ở. Còn em gái tôi, nó đã bỏ đi đâu tôi cũng không biết. Người yêu tôi khuyên tôi đi tìm em nhưng tôi khất lần khất lượt. Dòng máu ruột thịt không đủ sức xóa đi nỗi sợ hãi của tôi.

Rồi một ngày, tôi hoảng hốt khi thấy nó ngồi trong nhà người yêu tôi. Nó ngồi đó, mắt díu lại, thân hình phờ phạc, tiều tụy, gầy và nó đói. Nó không ngước nhìn tôi một lần và chỉ cầm chặt tay người yêu tôi. Dường như đó là chỗ bấu víu duy nhất của nó. Anh đã tìm thấy nó trong một nhóm du côn, theo nó đến những nơi bẩn thỉu nhất để đón nó về. Tôi ôm chầm lấy anh, vì thấy rằng, lòng tốt của anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm chính mình. Nó là em gái tôi mà. Là em gái tôi…

Đêm đó, tôi sắp xếp cho nó ngủ ở phòng của hai chúng tôi. Tôi và anh ra ngủ ở ngoài phòng khách. Tôi nghĩ đêm ấy mình sẽ đền cho anh một đêm nồng nàn vì anh đã giúp tôi tìm được đứa em gái tội nghiệp của mình. Đợi cho em gái tôi ngon giấc, chúng tôi đóng cửa và kê hai chiếc sôpha cạnh nhau. Cầm lấy tay anh ủ ấm vào ngực mình, anh rụt tay lại và nằm im, anh bảo hôm nay anh rất mệt. Tôi chúi đầu vào ngực anh và ngủ say trong sự bình yên và thoải mái mà lâu lắm tôi mới có được.

Đang mơ màng, tôi thấy tiếng kêu rên như mèo hoang, sợ mình giật tỉnh giấc quờ ngang không thấy anh đâu. Tiếng kêu mỗi lúc một to. Tôi rúm người lại. Tiếng kêu nhỏ dần, rồi lại tiếp tục những tiếng thở hổn hển. Sự nhạy cảm của một người đàn bà khiến tôi bất chấp sợ hãi chạy đến và mở toang cánh cửa phòng nơi em gái tôi.

Tôi khuỵu xuống khi chứng kiến cảnh ân ái quái dị của hai người: người yêu và em gái tôi… Như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim, tất cả mọi dây thần kinh trong đầu nổ tung, tim tôi nghẹn lại, đau đớn. Bây giờ, tôi đã ra khỏi ngôi nhà đó. Anh đã quỳ xuống cầu xin tha thứ, đã rạch cả tay để chứng tỏ tình yêu của anh với tôi nhưng trước mắt tôi chỉ còn bóng tối và sự ghê tởm.

Còn đứa em gái tội lỗi của tôi, đứa em gái bất hạnh của tôi, nó đã đi đâu? Tôi phải làm sao bây giờ, tôi có nên đi tìm nó, đưa nó thoát khỏi những vũng lầy tối tăm ngoài kia không?
Disqus Comments